Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Thu xưa (Họa thơ Minh Đoàn-trai xứ Quảng)

    
              THU XƯA

       Những mùa thu của ngày xưa
  Trong veo giọt nắng giọt mưa hiên nhà
      Xinh xinh bím tóc đuôi gà
  Bên nhau bước vội chiều xa tan trường

     Thế rồi trải mấy gió sương
  Hẹn thề xưa..mỗi bước đường một xa
     Người đi biền biệt sơn hà
  Người về gom lại nhạt nhòa mùa xưa..

     Đò đời chỉ một lần đưa
 Làm sao chở hết nắng mưa thưở nào
    Để mình ta với hanh hao
 Để mình thu với nghẹn ngào heo may

    Một thời thơ dại mê say
 Ta xin gửi lại..vơi đầy nhớ thương!


                                          
     





 



THƠ HỌA CỦA BẠN BÈ


Nơi đây gởi chút mến thương
Mong chàng nhận lấy vấn vương hôm nào
                 Bình Nguyên

Những mùa thu cũ năm xưa
Mà thương nhớ mấy cho vừa thu ơi
Thu xưa kỷ niệm tuyệt vời
Tan trường hai đứa chung đôi ngọt ngào
                  Hằng Nga-Chân tình hội

Đò đời chỉ một lần đưa
Nên đành lỗi hẹn thiếp về sang sông
Sang sông Sáo cũng sổ lồng
Bay về biển Bắc kiếp nào gặp nhau
               Bằng Lăng Tím

Một thời còn đó tơ vương
Tuổi hồng xưa có nơi nương tựa rồi
chuyện tình năm cũ mặc tôi
Cầu người bên ấy trọn đời đẹp duyên .
             Đò Chiều

 Rêu phong trên lối thu xưa
Thẫn thờ chiếc lá cuối mùa bay ngang
Em xanh, ta đã úa vàng
Dõi sương khói thả mơ màng chiều buông
Chợt như thấp thoáng bên đường...
Một người, một bóng như dường...đợi ai...
          Tuấn Anh 62

Rêu phong trên lối thu xưa
Thẫn thờ chiếc lá cuối mùa bay ngang
        Sao đêm

Mùa Thu mùa của yêu thương
Em đi trong nắng chiều vuơng tóc thề
Mắt em đẹp buổi nắng về
Như cành hoa dại bên lề chiều hoang
      Giọt nắng chiều

Tình xưa trả lại trăng sao
Niềm thương, nỗi nhớ... đi vào thinh không
Nắng, mưa lấp kín cõi lòng
Bao mùa thu ấy vẫn không nhạt nhoà
        Trung

Ngỡ là đông vẫn chưa sang
Vậy mà thu đã phai tàn giấc mơ
Ai cười nghiêng vạt nắng tơ ?
Ai đùa cùng gió đón hờ trăng rơi ?
Hanh hao má rám ai ơi
Có thương lá rụng tiễn đời vào đông .
      Thảodân

Thu xưa ai góp lá vàng rơi...
Ai cũng vì ai,cũng một thời ?
Ấp yêu với cả tình tha thiết
Bây giờ trống vắng,mộng tình ơi !
Thu đến thu đi thu lần nửa
Bổng nhói tim đau.mệt rả rời
Đông đến trên tàn phai mái tóc
Xuân về hy vọng...một lần thôi...
      Hoài Phố

MÂY VÀNG TRÔI LỜ LỮNG
CHO LÒNG AI BỒI HỒI
CÁNH HOA CHAO THEO GIÓ
DÒNG SÔNG LỮNG LỜ TRÔI
TUY XA NGƯỜI ĐỢI NHÉ
XUÂN ĐANG VỀ TRÊN MÔI
       Ngô Đức Tâm

Một thời thơ dại mê say
Ta xin gửi lại..vơi đầy nhớ thương!
Thu nay ta vẫn vấn vương
Sợi thương, sợi nhớ thân thương thủa nào
Ký ức thủa ấy dâng trào
Bao nhiêu kỷ niệm ùa vào trong ta
Trong veo giọt nắng quê nhà
Bờ tre bến nước đậm đà thu xưa...
       Cỏ dại

Thu sắp tàn rồi, em ở đâu?
Mênh mông con sóng cuộn bạc đầu
Tiêu dao ánh trăng vàng soi nước
Hiện dáng tròn em, em hút ai
Thu sắp tàn rồi, em có hay?
Mùa đông gió lạnh, liễu cau mày
Bóng ai thấp thoáng bên bờ biển
Lụy dáng hình ai, ai đã say
           Nhà Gom Lá Bàng

Sao mình không được họa thơ
Sao mình không được đêm mơ mộng người ...
           Bình Địa Mộc

Trời Tây thảm lá vàng rơi
Hỏi người năm ấy nhớ lời hẹn xưa
Xứ người trải mấy nắng mưa
Nhớ thương thuở ấy như vừa hôm qua!
        Tình thơ Vũ Lập

Đến đây ngắm sắc trời thu
Thưởng hương thơ đẹp, lời ru ân tình !
        BUITHISONLC

Đò đời chỉ một lần đưa
Người đi bỏ bến gặp mưa ướt lòng
Đêm trăng năm ấy còn không
Giờ về giặt áo cho chồng rồi ư ???
       Đò Chiều

Thu nay da vang bong nguoi ..!!
La vàng roi rung , noi niem hoài mong.
Nho thuong , thuong nho ngap tràn.
Biet nguoi con nho , moi khi thu ve..!!!
Gio thu xin goi chut loi.
Cho nguoi nam cu nhung loi nho thuong...!!
        Mực Tím

Trăng thổn thức mây cao chợt đến
Sông âu sầu thuyền bến âm u
Ngồi đây chỉ thấy mịt mù
Lá vàng gió quyện buồn ru cuộc tình!
       Sầu Riêng

Niềm hạnh phúc còn trong kí ức
Đời rối ren buồn cứ dạo chơi
Thu sang đau đến rã rời
Xa rồi dĩ vãng một thời đắm say…
        Clover

Con đò chở nặng thời gian
Có mang theo cả thu vàng năm xưa ?
Chuyến đò ngày ấy ai đưa
Mà sao năm tháng vẫn chưa trở về ?
      Minh Đoàn- Trai xứ Quảng

Gót sen hồng tạc lối thu
Lá vàng lấp kín lời ru nghẹn lời
Sóng buồn xô mãi hồn tôi
Em sang đò biết nổi trôi thế nào.
         Hương Gió

Xưa nay thu vẫn như thế ..
Khác..khác..chăng do lòng người ?
Thu mãi buồn vì trút lá..
Ngậm ngùi..thêm nỗi oan khiên
         Miên Thảo

Thu đã đi và Đông đã sang
Ngoài kìa vương lại chút Thu tàn
Chợt nghe trong dạ sao quặn thắt
Mối tình si dại trót vương mang !!
..
Em có nghe tình ta đã tan
Ngày nao ta cùng dệt mộng vàng
Giờ đây tim héo...tình hiu hắt
Nhìn dáng em đi dạ bàng hoàng !
..
Em có nghe tình chết trong nhau
Đời anh hứng trọn kiếp buồn đau
Liệu ai còn nhớ bào hẹn ước
Gieo mãi trong anh một nối sầu !
..
Thu đã qua rồi ...ta vắng nhau
Trong anh trĩu nặng nỗi niềm đau
Đông về buốt gíá nơi lồng ngực
Không lẽ thật rồi ta mất nhau ??!
       Sơn Ca




Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

LỖI HẸN





        LỖI HẸN


Lại một mình với biển chiều nay                                                                                                
Nghe hạ rớt trên triền cây nhạt nắng
Tiếng ve ngủ quên dần trong yên lặng
Gió cuối mùa xao xác vị heo may..                                                                                           

hoa-phuong-8
Mầu phượng tươi hồng như còn thắm đâu đây
Trong  tuổi ấu thơ, trong nhạt nhòa kí ức
Ta đem theo mình, những tháng ngày lưu lạc
Ngoảnh lại bây giờ..tất cả đã xa xôi..

Vẫn nồng nàn thương lắm..hạ ơi
Trang vở cũ và mầu hoa thưở ấy
Như biển hạ xưa và chiều nay vẫn vậy
Nhớ trùng khơi con sóng hóa bạc đầu..

Ta hiểu rằng hạ chẳng thể chờ đâu
Bởi không phải một lần ta lỗi hẹn
Và mùa thu, như muôn đời, vẫn đến
Trong lạnh lùng, thầm lặng lá vàng bay..

Ta giữ lại  cho mình se lạnh thoáng heo may
Nhờ chuyển tới mùa xưa lời từ tạ
Gửi lưu luyến âm thầm theo gót chân mùa hạ
Thêm một lần lỗi hẹn với mùa xưa..


CHIỀU TRỞ GIÓ


CHIỀU TRỞ GIÓ

Chiều nghiêng bóng thả vàng trên sắc lá
Lối em qua khe khẽ nắng chiều rơi
Heo may thoảng dịu dàng hương mùa lạ
Thì thầm nhắc em: hạ đã xa rồi!

Có điều gì da diết lắm người ơi
Khi chạm khẽ vào chiều thu trở gió
Sắc trời rất xanh, mầu hoa xưa thắm đỏ
Chợt hiện về man mác giữa hanh hao..

Thương đến nao lòng thời hoa nắng xôn xao
Tóc đuôi gà, thơ ngây màu áo cũ
Góc vườn nhỏ bâng khuâng màu xanh rủ
Cây ổi cuối vườn trái chín ngọt ngào hương..

Mấy chục năm rồi lưu lạc tha phương
Em cất giữ hành trang thời con gái
Mùa hạ trong veo một thời thơ dại
Mùa hạ nồng nàn lời hẹn ước đầu tiên..

Giờ đã xa rồi thưở ấy bình yên
Giờ xao xác lá vàng trên lối nhớ
Giờ man mác mình em chiều gió trở
Em hiểu rằng mùa hạ đã rời xa...

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

VỀ: "CANH GÀ THỌ XƯƠNG.." (Sưu tầm)

Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói tỏa cành sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ


Mấy câu thơ lục bát trên đã thêm một lần gây xôn xao mặt sóng thế giới phẳng. Khắp trên các mặt báo, các trang mạng xã hội đã diễn ra các cuộc tranh luận từ hàng tuần nay, và đến giờ này cơ hồ còn chưa tạm lắng.


Tựu trung, thì người ta tranh luận, đại để các vấn đề sau:


1- Câu thơ này có đúng là của Dương Khuê (1839 - 1902) không? Có tư liệu Hán Nôm nào chép mấy câu thơ này không? Chữ "canh" chép chữ canh là canh 羹 (món canh, bát canh/súp) hay canh 更 là canh khuya, canh giờ, canh chầy?
2- Canh gà Thọ Xương là "món canh gà" hay là canh giờ, canh khuya?
3- Thọ Xương ở trong mấy câu thơ trên là địa danh ở đâu?
Có rất nhiều ý kiến khác nhau về các vấn đề trên. Ngọc mời các bạn, các anh chị có sự quan tâm tham khảo bài viết của các tác giả Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Ngọc Thanh để tìm câu trả lời cho chính mình. Những bài viết này Ngọc sưu tầm tại blog của Nguyễn Văn Thọ ( Đại dương bình yên)
.

Nguyễn Xuân Diện:
1.Đã tìm thấy câu thơ ..."Canh gà Thọ Xương"
trong "Dương Gia phả ký"

Trước hết, cho đến nay, sau nhiều năm tìm hiểu về thi văn của các tác gia họ Dương ở Vân Đình (Ứng Hòa, Hà Tây cũ) [ít nhất là từ năm 1993], chúng tôi chưa từng gặp một văn bản Hán Nôm nào chép bài thơ trên.



Bức thư của Ông Dương Nghiệp Bảo (Bernard Donge), lúc đang giữ chức Tổng thanh tra Ngân hàng Phát triển Á Châu ADB, trụ sở tại Philippines gửi Nguyễn Xuân Diện đề ngày 18.10.1994. Khi ấy, vì ông mới chỉ đọc bài viết, chưa gặp nhau nên ông gửi thư cho "Cụ Nguyễn Xuân Diện"(năm ấy 24 tuổi). ÔngDương Nghiệp Bảo là cháu nội Cụ Dương Lâm.


Chúng tôi xin giới thiệu tài liệu "Dương Gia phả ký", bản đánh máy chữ quốc ngữ trên giấy tây, do Dương Thiệu Cương lập vào cuối mùa hạ năm Quý Sửu (1973) và được Dã Lan Nguyễn Đức Dụ in ấn. Cuốn này chúng tôi có copy được 1 bản từ dòng họ Dương ở Vân Đình vào năm 1993 - 1994.


"Dương Gia phả ký" gồm 122 trang, ngoài việc chép về thế thứ gia tộc họ Dương còn chép khá nhiều thơ văn, đối liễn của các tác gia họ Dương.


Bắt đầu từ trang 106, có chép "thi ca của Cụ Dương Khuê, tức cụ Nghè Vân Đình, biệt hiệu Vân Trì", cũng ngay trang này, ở bài thứ hai, là bài "Hà Thành tức cảnh", gồm 4 câu thơ:


Phất phơ cành trúc trăng tà
Tiếng chuông Trấn - Võ, canh gà Thọ - Xương.
Mịt mùng khói tỏa ngàn sương,
Dịp chày An - Thái, mặt gương Tây - Hồ.


Như vậy, căn cứ theo đầu bài thì đây chính là cảnh ở Hà Thành tức là Hà Nội, và Thọ Xương là tên địa danh thuộc Hà Nội.

*Trong sách Tâm trạng Dương Khuê - Dương Lâm, Nxb KHXH, Hà Nội, 2005, tác giả Dương Thiệu Tống cho biết: "Bài thơ này chép và chú thích theo Dương gia phả ký và Luận đề về Dương Khuê"(trang 129). (Nguyễn Duy Diễn: Luận đề về Dương Khuê. Nhà in Khai trí, Sài Gòn, 1960, trang 160). Như vậy, từ năm 1960, tài liệu Luận đề về Dương Khuê đã khẳng định bài Hà thành tức cảnh là của Dương Khuê.

Nhưng xưa hơn thế, sách Văn đàn bảo giám, tuyển tập thơ ca do Trần Trung Viên sưu tập, do Dương Bá Trạc đề tựa, Tản Đà đề tựa năm 1934...gồm 3 tập xuất bản lần đầu từ năm 1926 đến năm 1938 thì trọn bộ. Văn đàn bảo giám cũng khẳng định Hà Nội tức cảnh là của tác giả Dương Khuê. Tuyển tập thi ca Văn đàn bảo giám xuất bản chỉ cách năm Dương Khuê tạ thế (1902) khoảng hai ba chục năm, vì thế, có thể tin được.



Dưới đây là ảnh chụp vài trang liên quan trong Dương Gia phả ký:











Nguyễn Ngọc Thanh:


2.“Canh gà Thọ Xương” có thực sự là món súp gà hay không?
.




Blog người hiếu cổ - Thời gian gần đây, nổi cộm trên các phương tiện thông tin đại chúng là chuyện cô giáo dạy cho các em học sinh câu ca dao “Gió đưa cành trúc la đà/Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương” rằng: “Canh gà Thọ Xương là món ăn nổi tiếng, đặc sản của làng Thọ Xương”. Ngay khi tin này được đăng thì dư luận đã có những phản hồi vô cùng quyết liệt, rằng cô giáo dạy sai. Ngay sau đó tôi lại đọc được thông tin rằng cô giáo đó đã nhập viện!!!


Tôi trên những hiểu biết cá nhân thì thấy quả thực cô giáo này không đáng phải chịu búa rìu dư luận lớn đến vậy. Vì sao? Vì cô ấy quả thực đã sai, nhưng cái sai đó lỗi không hoàn toàn ở cô ấy…
*
Dưới đây, tôi xin viết đôi điều để bạn đọc có cái nhìn đúng đắn hơn về bài “ca dao” có cụm từ “canh gà Thọ Xương” gây tranh cãi:



Bài “ca dao” gây tranh cãi trên thường được biết đến với nội dung:
“Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái mặt gương Tây Hồ” (A)
Hoàn toàn ta thấy đây là một bài tả cảnh Hà Nội với các địa danh: chùa Trấn Vũ, ngõ/huyện Thọ Xương, làng Yên Thái (An Thái), và Tây Hồ. Tuy nhiên ngay về vấn đề văn bản của bài này đã là vấn đề không rõ ràng rồi, các sách giáo khoa cũng như các sách lịch sử văn học tôi cũng chưa thấy ghi rõ. Vì vậy, việc xác định văn bản học của bài thơ này chủ yếu dựa vào những ghi chép của các thế hệ đi trước. Trong cuốn sách “Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội” của Hoàng Đạo Thúy[1] có ghi chép khung cảnh Hà Nội:
"Những buổi sớm tinh sương mùa đông, khách dạn sương đi trên đường Thanh Niên không thấy trời, không nhìn rõ mặt nước, trên đầu cành lá rũ nặng giọt, bên trái lung linh ánh trăng úa hạ huyền; lúc ấy lòng lâng lâng, không ngâm mà cũng như ngâm câu thơ cổ: Phất phơ ngọn trúc trăng tà...Gà xóm bên hồ đã gáy, chuông hồi đã đổ dồn, đồng bào Bưởi đã dậy giã dó từ lâu. Mặt trời mới hé trên đê Yên Phụ mở ra một tấm gương phẳng lặng rắc phấn hồng”
Qua mô tả của Hoàng Đạo Thúy, ta dễ dàng thấy được nội dung trùng khớp với bài thơ “Hà Nội tức cảnh” của Dương Khuê (1839 - 1902) với nội dung:
“Phất phơ ngọn trúc trăng tà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp chày An Thái, mảnh gương Tây Hồ”[2] (B)
Vì vậy, “canh gà” ở đây không nói đến món canh/súp gà. Tôi cũng nghe một số biện giải của nhiều người là nghe kể ngày xưa ở Thọ Xương cũng có món canh gà nổi tiếng, nhưng đa phần đều là tư biện và không có căn cứ.
.

Tạm gác chi tiết “canh gà”, ta đi vào tìm hiểu một chút diễn biến văn bản của bài thơ này.
.

Sách Tâm trạng Dương Khuê và Dương Lâm[3] , Dương Thiệu Tống là cháu của Dương Khuê có ghi dòng nhận xét về câu lục mở đầu: "Có người đã sửa đổi câu thơ này là Gió đưa cành trúc la đà, nhưng có lẽ là sai vì làm mất đi ý nghĩa ẩn dụ của toàn câu mà chỉ có ý nghĩa tả cảnh mà thôi".
.

Vấn đề nảy sinh ở đây là: Ai đã sửa câu lục trong bài thơ này thành “Gió đưa cành trúc la đà”?

.
Tôi liên tưởng tới một bài thơ khác tả cảnh Huế khá giống bài thơ của Dương Khuê là:

"Gió đưa cành trúc la đà

Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương.
Thuyền về xuôi mái sông Hương,
Biết đâu tâm sự đôi đường đắng cay” (C)
Bài thơ này cũng đã được phổ thành nhạc trong bài hát “Thương về cố đô” của nhạc sĩ Châu Kỳ, khi đó bài thơ này đã được công nhận như một bài ca dao trong kho tàng Văn học dân gian Bình Trị Thiên(1987), nhạc sĩ Châu Kỳ chỉ dùng nó như một chất liệu sáng tác mà thôi. Một hồi tìm kiếm, tôi mới thấy hai câu thơ đầu xuất hiện trong cuốn hồi ký “Mười ngày ở Huế”[4], nói về quãng thời gian ở Huế của học giả Phạm Quỳnh. Trong đó có viết một đoạn tả cảnh Huế như sau:

“Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương

Cả cái hồn thơ của xứ Huế như chan chứa trong hai câu ca ấy. Chùa Thiên Mụ là một chốn danh lam, có cái tháp bẩy từng, ở ngay trên bờ sông Hương, làng Thọ Xương thì ở bờ bên kia. Đêm khuya nghe tiếng chuông chùa với tiếng gà gáy xa đưa văng vẳng ở giữa khoảng giời nước long lanh mà cảm đặt thành câu ca cho con trẻ hát, ấy mới rõ cái tính tình của người xứ Huế.” (Phần IV)
Như vậy là học giả Phạm Quỳnh đã dùng ý tứ của thơ Dương Khuê để viết lại cho hợp với cảnh và địa danh ở Huế, có chùa Thiên Mụ và có làng chài Thọ Xương (còn có tên là Thọ Khương, Thọ Cương, Long Thọ). Chúng ta có thể đưa ra phán đoán:

Hoặc là Phạm Quỳnh viết dựa trên thơ Dương Khuê
Hoặc là sử dụng chất liệu văn hóa dân gian bản địa
.

Nhưng dù là trường hợp nào thì văn bản (C) cũng là một chi tiết quý giá.
Vì thế, bản (A) có thể được phán đoán bằng sự “lai” giữa hai bản (B) và (C).

.
Cũng qua các chi tiết trên, mảy may không hề thấy chỗ nào đề cập đến món canh (súp) gà Thọ Xương. Hơn nữa, chúng ta cần hiểu logic bài thơ tả cảnh, đang có gió, có cành trúc, có tiếng chuông, có nhịp chày giã giấy, có mặt nước hồ long lanh, dẫu có thêm món canh (súp) gà vào cũng thật là vô duyên và không hợp lý.
.

[1] Cuốn đầu in bởi Hội văn nghệ Hà Nội năm 1969, tái bản nhân dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long Hà Nội năm 2010
[2] Trích lại tài liệu theo bài của Vô Ưu trên http://www.baomoi.com
Dẫn theo Trần Trung Viên trong Văn đàn bảo giám, cuốn 3, NXB Nam Ký, Hà Nội, 1926; Mặc Lâm tái bản, Sài Gòn, 1969, trang 159; tài liệu do nhà phê bình Đặng Tiến cung cấp. Trong Thơ văn Hà Nội do Trần Huy Liệu chủ biên, cũng viết như vậy.
[3] Dương Thiệu Tống, Tâm trạng của Dương Khuê và Dương Lâm, Nxb. Khoa học Xã hội, HN, 2005.
[4] Quý vị độc giả có thể đọc toàn văn hồi ký “Mười ngày ở Huế” tại Blog của Phạm Quỳnh ở địa chỉ:
http://phamquynh.wordpress.com/2009/02/19/tac-ph%E1%BA%A9m-m%C6%B0%E1%BB%9Di-ngay-%E1%BB%9F-hu%E1%BA%BF/
Hoặc: Phạm Quỳnh, Mười ngày ở Huế, Nxb. Văn học, H.2001.

Nguồn: Người Hiếu cổ Blog. span class="img-wrap ">

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

HÀ NỘI NHỮNG NGÀY XA



HÀ NỘI NHỮNG NGÀY XA



Hà Nội những ngày anh xa em
Bằng lăng tím cả một trời nhung nhớ
Sân trường tháng năm, hoa nghiêng vào cửa sổ
Thắm một màu vời vợi chờ trông


Hà Nội chiều hè xao xác mưa dông
Mưa gội tắm tán bàng xanh trước lớp
Anh nhé yên lòng, đừng lo em ướt
Lo giờ tan trường..ai đón bé thay ba?


Trên những nẻo đường viễn xứ anh qua
Có khi nào chợt gặp bằng lăng tím?
Có khi nào chợt thương một chiều hè bịn rịn
Hoa tím nhòe trong thổn thức biệt ly


Anh nhé, yên lòng dù đôi ngả cách chia
(Xa nhiều thế chắc cũng là phận số)
Nhưng hè đến bằng lăng vẫn nở
Vẫn thắm một màu vời vợi chờ trông


Hà Nội những ngày da diết ngóng đợi anh
Hoa nhuộm tím cả ngọt lành nỗi nhớ
Một mình em, và hoa, và nắng gió
Tất cả gọi thầm tên anh, tên anh..

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

MÙA NGÂU

MÙA NGÂU

Em chạm vào mát dịu của màn sương                                                    
Gió cuối hạ thì thầm hương cổ tích                                                                                          
Chạm thật khẽ vào màn đêm tĩnh mịch
Chợt nao lòng trong dịu ngọt hoa ngâu                                 

Đêm đã khuya rồi..chẳng thấy được đâu
Những nụ nhỏ li ti giữa điệp trùng sắc lá
Chỉ hương thoảng như tóc mềm xưa buông lả
Gợi bâng khuâng một thưở xa vời..

Tháng bảy đến rồi..tháng bảy người ơi
Hoa ngâu nở và mưa ngâu ngày ấy
Nước mắt người xưa nhớ thương nhiều đến vậy
Cho mịt mờ cầu Ô Thước chờ nhau...

Mình thương nhau  mùa ấy.. hoa ngâu
Rồi mỗi đứa một phương trời..xa mãi
Để mùa ngâu nghẹn ngào ngày gặp lại
Mái tóc huyền thưở ấy đã pha sương

Vẫn còn đây dịu ngọt một làn hương
Còn mãi trong em những nồng nàn thưở ấy
Dẫu đã xa rồi một chiều mưa tháng bảy
Mối tình đầu thương mãi ..một mùa ngâu..








PHƯỢNG TÍM


Tình cờ hoa phượng tím
Gợi vu vơ nỗi buồn
Thương một thời tóc bím
Nhớ mùa hè quê hương

Thưở ấy những mùa thi
Rực trời hoa phượng nở
Hoa học trò thắm đỏ
Ai cài lên mái đầu

Thưở ấy mình bên nhau
Bàn tay vương mực tím
Góc vườn hương ổi chín
Thơm ngọt lành nắng trưa

Mùa hoa phượng ngày xưa
Biết là ai còn nhớ?
Chuyện xưa giờ dang dở
Chúng mình giờ đôi nơi..

Thương lắm tuổi thơ ơi
Phượng giờ không đỏ nữa
Giữa mùa hè cháy lửa
Tím một màu chờ mong..

Ta giấu sắc phượng hồng
Những ngày xưa mực tím
Vào chiều nay bịn rịn
Thương một màu chia ly..

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

HOA ĐÀO NỞ MUỘN

HOA ĐÀO NỞ MUỘN
S9


Em một mình đi lễ muộn chùaHương
Hội đã tan rồi, chỉ còn rừng mơ vắng
Suối Yến mơ màng một vùng xanh thẳm
Bóng núi lồng trong bóng nước lung linh


Xa lắm rồi tuổi mười tám tươi xinh
Tóc đuôi gà che nụ cười hoa thắm
Mỗi độ xuân về hoa đào hồng trong nắng
Em đi lễ chùa..thăm thẳm mắt nhìn ai..

Rất nhiều mùa hoa thắm đã tàn phai
Rất nhiều chuyện đã thành dang dở..
Rất nhiều đắng cay và rất nhiều lầm lỡ
Giờ một mình em trở lại chùa Hương

Giờ một mình trên sườn dốc mù sương
Chợt ngỡ ngàng: Hoa đào bên chùa vắng
Hoa đào rực hồng nụ cười tươi thắm
Tháng ba rồi..sao muộn thế..hoa ơi!

Chợt nhớ nghẹn lòng một thưở xa xôi
Hoa đào thắm và ánh nhìn lặng lẽ
Bao năm qua rồi mà diết da đến thế
Dẫu biết muộn màng cả nỗi nhớ chiều nay

Dẫu biết qua rồi thưở mười tám mê say
Vẫn thầm ước dù một lần gặp gỡ
Vẫn thầm ước...phải chi đừng dang dở
Để được một lần đi lễ muộn cùng anh..

Hoa vẫn rực hồng nụ cười thắm mong manh
Sương vẫn phủ mờ nẻo về lối nhớ
Muộn mất rồi..dẫu hoa đào vẫn nở
Hội đã tan rồi. Lễ muộn chỉ mình em!

Chu Ngọc chào mừng các bạn vào thăm blog!

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Gõ (hoặc copy rồi dán) ký tự thay thế ở bên phải biểu tượng cảm xúc vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn Enter).
:(( :( :)) ~X( :-h :-? b-) *-:) ~O) @};- >:D< =)) :) :-* :D [-X x( :-o =D> :@) :P :"> ;;) ;) :X =(( :-/