Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

VỀ MỘT BÀI THƠ XƯA


Mai anh đi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều ngang bóng xế
Nhớ môi hồng, áo trắng rưng rưng..


Mai anh đi đường xa, xa lắm
Đời con trai như vó ngựa hồng
Tuổi bé bình yên như cơn nắng
Tuổi anh buồn như là mùa đông


Mai anh đi bé buồn hay vui
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi
Thành phố sáng mai thành kỉ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi..


Mai anh đi lòng không dám hẹn
Bởi xa rồi kỉ niệm cùng bay
Như giọt nắng mai nhòa trên tóc
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây


Mai anh đi bé có buồn không
Mai anh đi nhớ bé vô cùng..
Nhớ dáng học trò em tới lớp
Nhớ tóc dài buông xõa ngang lưng


Năm tháng qua đi, mình không nhớ bài thơ ấy của ai, chỉ thấm thía cái âm điệu trầm buồn đầy suy ngẫm, nỗi nhớ nhung bịn rịn đến nao lòng, lời thủ thỉ tâm tình trĩu nặng những ưu tư..sao mà giống như những gì mình cảm nhận từ người ấy..Tuổi học trò qua đi, mỗi người phiêu bạt một phương trời, có khi nào chợt nhớ chợt thương về một hình bóng cũ? Có khi nào người nhận ra rằng người đã làm ứa máu trái tim ta..? Năm năm rồi mười năm..mái tóc thuở nào không còn chấm ngang vai, lời thương thuở nào nhòa dần trong quên lãng..dòng sông cũ giờ đây không còn chảy.. Sao mãi còn trong ta, thao thiết, nồng nàn một nỗi niềm bịn rịn sắc hoa xưa..



Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

TẠ TỪ


 Ta gửi lại làng quê trong veo thời thơ ấu
Cánh diều nào mê mải phía trời xa
Gót chân nhỏ theo dòng đời chảy mãi
Áo trắng còn vương nét tím tuổi học trò

Ta gửi lại dòng xưa thao thiết chảy
Những lặng thầm trong vị ngọt phù sa
Bến bờ cũ, hoa cải vàng mùa cũ
Mãi nồng nàn, mãi day dứt lòng ta..

Ta gửi lại cành xưa hương ổi chín
Gió vườn khuya mo cau rụng sân nhà
Gửi lại chiều mưa nao lòng xoan nở tím
Lối nhỏ anh về đằm thắm một màu hoa

Ta gửi lại những ngày xưa run rẩy
Giọt lệ nào vương trên áo người đi
Gửi lại cho anh những dỗi hờn thưở ấy
Dẫu xa rồi ..vẫn đắng chát biệt ly

Ta gửi lại cho người tất cả
Một khoảng trời mãi ngọt dịu sắc hương
Gửi lại tuổi thơ thắm hồng hoa lá
Để lặng thầm ..mãi mãi..một lời thương..

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

TRUYỆN HAY CỰC NGẮN ( Sưu tầm)



Những câu chuyện này Ngọc sưu tầm chủ yếu từ blog của chủ nhânKhotinh-05. Đó là những truyện ngắn mà theo chủ nhân "đọc xong cay mắt quá". Xin được giới thiệu cùng các bạn chùm truyện ngắn rất có ý nghĩa, để lại cho người đọc nhiều suy ngẫm này nhé!






Lãi


Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách. Cậu con trai càu nhàu:
- Chín muời năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ khổ.

Bà mẹ mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng chữ nghuệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con". Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.


Bà nội

Ba và chú giận bà nội nên bà phải ở riêng một mình trong căn lều nhỏ. Hàng ngày, tôi mang cơm ra cho bà. Ngày đó, tôi đã chín tuổi nhưng vẫn bắt bà phải đút cơm.Năm sau, bà bị bệnh gan, cái bụng chướng lên. Tôi mang cơm ra cho bà nhưng ba tôi không cho, thấy ba tôi xách cơm vào, bà hỏi:
- Thế thằng Cún đâu?
- Tôi không cho nó mang cơm sang nữa, sang đây bà đút cơm cho nó, nó bị lây bệnh thì sao, bệnh gan là hay lây lắm.
Bà không nói gì, chỉ im lặng xúc vài miếng cơm. Hơn một tuần sau, bà mất.

Lòng tin

Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! ...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
-Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! ...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho.

Nhạt

Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo, kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.
Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...

Đưa đón

Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: "Sao không đón nội?" Bố bảo: "Bận quá!"
Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: "Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách...."

Lời cuối

Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :
- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!
Tôi tuyệt vọng :
- Má đâu còn nghe được!?
Thằng em nài nỉ :
- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó!!
Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :
- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: "Má đã ra đi!"

Ba

Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.


Ba

Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi: "Có dư đồng nào không con?” Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp: "Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…

Cha tôi   (Nguyễn Minh Hiếu)

Mẹ bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều có gia đình. Ngòai 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi tìm đến bệnh viện, quyết định cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc là mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói : "Ba sợ các con còn giận mẹ..."

Ngày cưới của cha

Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200 cây số đường quành quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế, rồi đến đám cưới tôi, ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...
Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi thêm bước nữa. Ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...

Ước mơ

Chị mua giùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số, con muốn cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA




HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA


Nước non ngàn dặm ra đi
Nợ giang san...có tiếc gì tuổi xanh
Hoàng hôn khuất bóng kinh thành
Lặng thầm tê tái..long lanh giọt sầu..

Mái chèo khua ..nỗi bể dâu
Trông vời cố quốc một màu biệt ly..
Cái tình chi..cái tình chi.
Duyên hèn, xứ lạ..người đi ngậm ngùi

Mong manh phận gái giữa đời
Tủi hờn xa lạ xứ người ..ai hay
Một mình ngậm đắng nuốt cay
Đĩa dầu vơi..nước mắt đầy năm canh..

Nước non ngàn dặm...đoạn trường
Thân về Chiêm quốc hồn vương Long thành..


MỴ CHÂU




MỴ CHÂU







Phút cuối cùng em ngoảnh mặt chờ trông
Tiếng vó ngựa quen đến từ nẻo ấy
Phía trước là biển sâu đang ầm ào sóng dậy
Lông ngỗng mịt mờ rải trắng phía sau lưng

Tiếng thét của cha rơi vào hư không..
Sao chàng nỡ để em thành kẻ giặc?
Chàng đang ở đâu..giữa ngàn trùng xa lắc
Lông ngỗng ngày nào có chỉ lối chàng đi ?

Em vẫn nhớ lời chàng dặn lúc biệt ly
Nếu có binh đao..sẽ tìm em nẻo cũ
Cổ Loa thành giờ ngập tràn khói lửa
Em đợi mong chàng ... hốt hoảng lo âu

Sóng biển thét gào ..chàng đang ở nơi đâu
Chua xót quá những thề nguyền thưở ấy
Oan ức quá lời cha già phán dạy
Em tin chàng ..sao nỡ phụ lòng nhau?

Phút cuối cùng em chẳng nói được đâu
Gửi lại nhé..chờ mong ..lông ngỗng trắng
Gửi lại nhé niềm đau thương thầm lặng
Ta mang theo mình..oan nghiệt một tình yêu!








CHIỀU TẢN VIÊN NHỚ CHA

019-nguyensychinh-nuitanson
CHIỀU TẢN VIÊN NHỚ CHA


Con ngược đường thăm lại Tản Viên xưa
Nơi mấy chục năm trời cha gắn bó
Doanh trại cũ còn đây, thung lũng nhỏ
Núi Tản còn xanh như màu áo thưở nào

Con lại về đây..chiều vàng nắng hanh hao
Nắng Sơn Tây nhuộm thắm đồi sim tím
Nghe man mác ngọt lành mùa trái chín
Hương ổi thì thầm nhắc nhớ những ngày xa..

Hương ổi gợi về ngày con đến thăm cha
Doanh trại trang nghiêm, màu xanh áo lính
Các chàng trai nhìn theo đôi tóc bím
" Em ở nơi nào..lạc xuống trần gian..?"

Doanh trại xưa..con bên cha bình yên
Căn phòng nhỏ đơn sơ bình hoa dại
Củ sắn nướng,( cha rất chiều con gái)
Về Hà Nội rồi, bàn tay nhỏ còn thơm..

Con một mình bên suối đợi hoàng hôn
Núi Tản vẫn ngàn đời trong mây trắng
Rừng lim thưở nào trầm ngâm chiều vắng
Tất cả vẫn còn..cha đã xa xôi..

Con một mình để chiều nay lệ rơi
Trong nỗi nhớ về ngày xưa, tóc bím
Cha vẫn còn đây, thân thương màu áo lính
Như núi Tản ngàn đời bên thung lũng bình yên!






Chu Ngọc chào mừng các bạn vào thăm blog!

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Gõ (hoặc copy rồi dán) ký tự thay thế ở bên phải biểu tượng cảm xúc vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn Enter).
:(( :( :)) ~X( :-h :-? b-) *-:) ~O) @};- >:D< =)) :) :-* :D [-X x( :-o =D> :@) :P :"> ;;) ;) :X =(( :-/