MỴ CHÂU
Phút cuối cùng em ngoảnh mặt chờ trông
Tiếng vó ngựa quen đến từ nẻo ấy
Phía trước là biển sâu đang ầm ào sóng dậy
Lông ngỗng mịt mờ rải trắng phía sau lưng
Tiếng thét của cha rơi vào hư không..
Sao chàng nỡ để em thành kẻ giặc?
Chàng đang ở đâu..giữa ngàn trùng xa lắc
Lông ngỗng ngày nào có chỉ lối chàng đi ?
Em vẫn nhớ lời chàng dặn lúc biệt ly
Nếu có binh đao..sẽ tìm em nẻo cũ
Cổ Loa thành giờ ngập tràn khói lửa
Em đợi mong chàng ... hốt hoảng lo âu
Sóng biển thét gào ..chàng đang ở nơi đâu
Chua xót quá những thề nguyền thưở ấy
Oan ức quá lời cha già phán dạy
Em tin chàng ..sao nỡ phụ lòng nhau?
Phút cuối cùng em chẳng nói được đâu
Gửi lại nhé..chờ mong ..lông ngỗng trắng
Gửi lại nhé niềm đau thương thầm lặng
Ta mang theo mình..oan nghiệt một tình yêu!
Đúng là oan nghiệt thật! Bài thơ hay lắm .
Trả lờiXóaLộn sòng cảnh giác Mỵ ơi
Tình yêu đánh tráo trò đời ngay gian
Lông ngỗng bạc trắng trên đàng
Vết dơ muôn thủa bẽ bàng ai kia ?
Cảm ơn Huynh có lời khen. Mọi người chê Mỵ Châu "trái tim lầm chỗ để trên đầu", nhưng em cứ thấy thương nàng công chúa ra đi với tình yêu oan nghiệt này..Anh ngủ ngon nhé!
XóaPhụ nữ ai yêu mà chả tin , chỉ có những Trọng Thủy dù ở thời đại nào cũng...làm Mỵ Châu chít lên chít xuống hết.
Trả lờiXóaThực ra, không ai trách Mỵ Châu yêu và tin Trọng Thủy, chỉ trách là lúc bị giặc đuổi, cha mình đưa mình chạy trốn, vậy mà nàng ở sau lưng còn rải lông ngỗng cho giặc tìm tới... Cái này là mình thật sự không tán thành với nàng rồi. Thương Mỵ Châu nhiều, nhưng trách Mỵ Châu cũng lắm.
Lâu rồi mới nghe lại chuyện này, cám ơn bạn nhé.
Mình cũng giống Thuy vậy đó! Vừa thương vừa giận..nhưng vì là con gái nên thông cảm hơn với tình yêu, lòng tin của MC dành cho Trọng Thủy..và cũng thấm thía bà học:
Trả lờiXóaNỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu!
Chiều an lành ấm áp bạn nhé!