Như họa mi trinh trắng
Mong manh và thầm lặng
Ngắn ngủi giữa phôi pha
Rồi ngày tháng dần qua
Mình trôi về hai phía
Ta mùa đông buốt giá
Em họa mi thơ ngây
Phía bên em mưa bay
Ta bên này rét mướt
Cầm trên tay câu ước
Họa mi ơi có hay…
Ta thương em tháng ngày
Tìm dấu giầy đã khuất
Sương lăn trên mi mắt
Hay giọt lệ vừa ngân
Ta sợ những bước chân
Ngày mùa đông áo mỏng
Nhành họa mi bé bỏng
Em có rét không em…
Thương gió bấc đêm nay
Tay đan gầy sợi tóc
Ta sợ em bật khóc
Trong xa vắng chiều nay…
TỪ TÂM NGUYỄN
Họa mi chiều không anh
Vẫn dịu dàng trong nắng
Mình em bên lối vắng
Nhớ hoài chiều hoa xưa..
Biết mấy mùa nắng mưa
Đông qua rồi xuân đến
Con thuyền xưa rời bến
Hoa trắng hoài chờ trông
Chiều nay về bên sông
Thương dịu dàng hoa trắng
Thương một chiều vàng nắng
Nụ cười nào mong manh..
Chu Ngọc