Em vẫn nhớ một mùa xưa vàng nắng Gió sân trường lay khẽ tóc ngang vai Khung cửa sổ..mắt ai nhìn yên lặng Nón trắng che nghiêng..bước nhỏ vấp hoài Em vẫn nhớ mùa xưa con đường nhỏ Buổi tan trường xao xác lạnh heo may Hoa cúc dại nhuộm thắm vàng chiều gió Nở thầm thì trong ấm áp bàn tay... Em vẫn nhớ dòng xưa thao thiết chảy Buổi xa người..lành lạnh gió triền sông Da diết lắm ánh mắt nào nhìn lại Để nỗi buồn buông tím cả chiều đông..
Em vẫn nhớ người xa rồi, xa lắm
Mùa lại mùa sương lạnh sắc chiều phai
Bước cô lẻ nơi cuối trời thăm thẳm
Có bao giờ vương một dáng hình ai?
Em vẫn giữ sắc vàng mùa thu cũ Nẻo đường xưa hoa cúc nghẹn ân tình Vẫn thương mãi sân trường hoa nắng rủ Heo may ngọt ngào trong mắt biếc lung linh..
Thu đi rồi em có nhớ gì không?
Hay chỉ mây cuối trời bay thổn thức
Đã bao đêm anh giật mình tỉnh giấc
Ôm vào lòng một ảo giác cô đơn
Thu đi rồi em chắc sẽ vui hơn?
Vai áo không vương lá mùa run rẩy
Vầng trăng nghiêng và bỗng anh nhận thấy
Hình như mình vướng bận bước chân ai?
Thu đi rồi mọi thứ có nhạt phai?
Hay chỉ sương làm cuối chiều thêm lạnh
Em có biết một niềm tin mỏng mảnh
Có một người vừa đánh mất rồi không?
Ngày mai này khi em đón mùa đông
Xin đừng nhắc về mùa thu đã cũ
Hãy để anh yên lành trong giấc ngủ
Tạm biệt mùa, tạm biệt khúc tình xa!
VƯƠNG QUANG TRUNG
Thu đi rồi..em nhớ lắm chiều xưa
Nắng rót mật..lá vàng bay ngõ nhỏ
Chiều buông chậm dịu dàng như nỗi nhớ
Bàn tay nào vương một sắc heo may..
Thu đi rồi..Dường như vẫn đâu đây
Khung cửa sổ ngọt ngào hương hoa sữa
Em chẳng thể tin..giờ đã thành dang dở
Lời hẹn thề thưở ấy dưới trăng thu..
Đông đang về..lành lạnh một lời ru
Ngày ấy mình mơ ngôi nhà xinh và tiếng cười con trẻ
Nhịp võng đong đưa..ánh mắt nhìn lặng lẽ
Mỗi chiều về, em đợi tiếng bàn chân..
Đông đang về, nơi ấy lạnh không anh?
Em vẫn nhớ dẫu mùa thu đã cũ
Chuyện chúng mình dẫu đã thành dang dở
Xin bạc đầu... thương mãi khúc tình xa.. CHU NGỌC
Nơi thôn trang chắc rằng anh trở lại
Để tìm ''nghe'' hương trái thoảng trên cành
Anh đâu quên một thời xưa vụng dại
Tia nắng vàng hôn khẽ nụ hoa chanh
Dòng sông xưa vẫn lững lờ nước chảy
Của miền quê yên ả một ngày nao
Cánh đồng lúa rực vàng mùa gặt hái
Mãi thắm đằm trong sắc nhớ chênh chao
Rồi một ngày sân trường hoa phượng nở
Tiếng ve sầu ca khúc hát hạ sang
Anh sẽ về hái cho em tia nắng
Của hạ xưa còn vương chiếc lá vàng
Vẫn ngọt ngào thanh bình làng quê cũ
Con đò chiều đưa lữ khách qua sông
Bao kỷ niệm gói vẹn lời nhắn nhủ
Nỗi buồn nào bỗng chốc hoá mênh mông. NGUYỄN ĐỊNH
Ngày nào đó về lại con ngõ nhỏ
Hái dùm em chùm hoa đỏ năm nào
Xa xôi quá..biết bao mùa mưa nắng
Sắc đỏ vẫn đằm trong kí ức xôn xao..
Ngày nào đó về thăm vườn cũ
Gói dùm em chút hương ổi đầu cành
Tìm hạt nắng nhẹ lay chùm lá rủ
Nhuộm góc vườn tim tím nụ hoa chanh.
Ngày nào đó về sân trường vàng nắng
Nhặt dùm em hoa thắm phượng đầu hè
Chút bụi phấn bay trên tóc thầy bạc trắng
Trang vở học trò ..nao nức những mùa ve..
Ngày nào đó về thăm dòng sông nhỏ
Thương dùm em màu hoa cải nhạt nhòa
Tìm vết lấm trên dãi dầu bờ bãi
Gửi chút lặng thầm trong vị ngọt phù sa..
Ngày nào đó về thăm làng quê cũ
Hãy nhắn dùm em nhé, một lời thôi
Vẫn còn mãi cả một trời thương nhớ
Dẫu bây giờ tất cả đã xa xôi... CHU NGỌC
Ven những con đường mình tới trường xưa
Anh nhớ không có một loài hoa dại
Những nụ nhỏ xinh nở vàng chiều xa ngái
Biết bao lần lưu luyến bước chân qua
Cũng một đời hương sắc một loài hoa
Cứ nở rồi tàn suốt bốn mùa lặng lẽ
Cứ theo bước chúng mình suốt cả thời thơ bé
Dẫu chẳng khi nào mình nhận thấy đâu anh!
Em đã đi qua thời thơ ấu mong manh
Qua bộn bề những buồn vui con gái
Đã hồn nhiên lãng quên những ngày xưa thơ dại
Đường đến trường hoa cúc nở.. và anh..
Để chiều nay giữa mùa thu bình yên
Em chợt gặp trong nhạt nhòa kí ức
Chiều nắng hanh hao một thưở nào hoa cúc
Ánh mắt lặng thầm trong se lạnh heo may..
Giọt lệ nào chát mặn chiều nay
Cho em nhớ một thời nông nổi
Cho thương lắm những ngày xưa hờn dỗi
Cho nghẹn lòng..hoa cúc dại ..và anh!
Dường đâu đó màu sen còn thấp thoáng
Trên mặt hồ thơm dìu dịu chiều nay
Dường đâu đó mùa hạ còn bảng lảng
Trong nắng chiều, trong sắc biếc cỏ cây..
Dường đâu đó tiếng mùa sang..rất khẽ
Trong ngọt ngào hơi lạnh thoáng heo may
Dường đâu đó bàn chân nào rất nhẹ
Bước miên man trong thương nhớ vơi đầy..
Dường đâu đó hoa cúc vàng đơm nụ
Gọi bồi hồi những giọt nắng mùa xưa
Dường đâu đó con đường làng ngày cũ
Vẫn dịu dàng nhịp tóc bím đong đưa..
Dường đâu đó sương chiều phai trên tóc
Nhắc thầm thì tuổi trẻ đã rời xa
Dường đâu đó giữa bộn bề khó nhọc
Vẫn lặng thầm một ánh mắt thiết tha..
Dường đâu đó thẳm sâu miền kí ức
Một dáng hình vời vợi cuối trời xa
Dường đâu đó trong cõi đời hư thực
Vẫn tươi vàng sắc thắm một loài hoa..
Ai có về thăm vườn xưa lá biếc
Hoa trái âm thầm nhuộm thắm tuổi hoa niên
Mái nhà nhỏ ngóng người xa biền biệt
Bóng mẹ lưng còng.. xao xác gió ngoài hiên
Ai có về thăm trường xưa yêu dấu
Cánh phượng hồng vương tóc xõa ngang vai
Áo học trò mực vương màu thơ ấu
Bụi phấn ngày xưa theo năm tháng..bay hoài..
Ai có về chiều nay trời mây tím
Nhặt bồi hồi vài giọt nắng triền sông
Để thương mãi một chiều xưa bịn rịn
Người xa rồi..nhung nhớ vẫn mênh mông..
THƠ HỌA CỦA BẠN BÈ
TA VỀ ĐÂY
Ta về đây...mùa yêu thương xa tít
Mắt dõi tìm cánh én cuối chân trời...
Đông chưa tới...làm sao Xuân đến được !
Ta về đây ! Mong nhớ quá xa xôi !
Ta về đây ...ngày xưa xa xôi lắm !
Có còn gì giữa khoảng vắng mênh mông
Một chút gì như nước chẳng xuôi dòng...
Thuyền không bến...cứ bềnh bồng sóng vỗ
Ta về đây ! Thăm trường xưa yêu dấu
Cánh phượng hồng theo gió rụng bên thềm
Giờ đã xa...xa mãi những ấm êm...
Như trang vở cuộc đời dần đóng lại
Ta về đây ! Kỷ niệm xưa đẹp mãi...!
Hãy xem như bảo vật giữ trong đời
Trăng vu vơ ngày nào đã khép lại...
Ta về đây ! Mơ ước quá xa xôi ! SONG NGỮ
Về để nghe mùa hạ bừng nắng nhớ
Xối vào hồn rực phượng nở hành trang
Lối mòn xưa ai qua cổng cuối làng
Vành nón lá áo dài mang tha thướt
Về để nghe một vùng trời cỏ xước
Bước chân nào thậm thụt tuổi rượt ma
Ngắt hết lá ép ve khô nắng hạ
Làm hành trình để quảng bá tuổi tiên
Về để nghe ta vừa hụt nhân duyên
Thành tình nhớ ép trong hiên mộng mị
Hàng me già lá tuôn tràn rủ rỉ
Dọc theo đời nghịch tỷ thúy làm vui
Về để nghe còn đâu đó tiếng cười
Làm ngác ngơ tuổi đôi mươi lén nhớ
Góp vào hồn những phiên chợ sớm mai
Mẹt cá nhỏ thúng ngô khoai rau đắng
Về để nghe chiều hoàng hôn lẳng lặng
Dáng hao gầy qua hết bận yêu thương
Quê nhà nay tràn ngập những phố phường
Dù muôn phương vẫn phảng phất...lối về...
NGÔ HÀ BĂNG
ANH SẼ VỀ
Anh sẽ về thăm làng xưa yêu dấu
Bến sông quê con đò nhỏ đợi người
Nơi cổng làng em nở nụ cười tươi
Vành nón lá nghiêng che làn da rám
Anh sẽ về khi qua nhiều năm tháng
Thoả chở mong mắt mẹ mỏi mòn trông
Chung tay em gặt lúa rộ ngoài đồng
Phơi hong nắng hạt chín vàng căng mọng
Anh sẽ về ngôi trường thời thơ ấu
Ngắm phượng hồng nở đỏ đúng mùa thi
Đi bên em chẳng biết nói năng gì
Lòng xao xuyến ơi tuổi thơ ngày cũ.
THU YẾN VŨ
Em sẽ về thăm tuổi thơ yêu dấu
Có mái trường khe khẽ nắng ban trưa
Cánh phượng tràn say quá những chiều mưa
Chẳng chịu về như khẽ có ai đưa...
Em sẽ về thăm làng quê nhung nhớ
Bao kỷ niệm xưa thuở còn lớ ngớ
Mải chơi đùa để ngoại mắng mãi thôi
Đến bây giờ ơi thương nhớ đầy vơi...
Ôi đồng, ôi đồng lúa với nương dâu
Mái đình cong vút, trăng thâu thuở nào
Khẽ yêu, khẽ yêu câu hát ngọt ngào
Để ơ... lòng mãi... dâng trào người ơi...
HỒNG NGỌC
Quê hương ơi ! tôi rời xa từ đó
Mỗi lần về thấy lạ cũng thấy quen
Mái nhà xưa ,giờ cỏ mọc hoang tàn
Hàng dứa nước không còn in soi bóng
Cô hàng xóm cùng chơi thời bé bỏng
Đã theo chồng lưu lạc tận chốn nao
Giá mà biết giờ em ở nơi đâu
Dẫu muôn dặm cũng lần xin gặp mặt
Nhắc chuyện xưa tiềm tàng trong ký ức
Chuyện cô dâu, chuyện đám cưới ...thời thơ
Em mới tròn mười tám tuổi Bàn chân đến trường bước vội Gió lùa áo trắng bay bay.. Ngày ấy ngập ngừng bàn tay Hoa phượng rơi hồng trang sách Những chiều Hồ Tây dịu nắng Hương sen thơm tóc học trò.. Ngày ấy chúng mình mộng mơ Cùng đến bến bờ hạnh phúc Thời gian dù phai mái tóc Trọn đời bên nhau bên nhau..
Ngày ấy đâu ngờ mai sau Biền biệt người xa xa mãi Hồ Tây chờ ngày gặp lại Lặng thầm mùa sen mùa sen..
Xa rồi ngày xưa bình yên Xa rồi trường xưa áo trắng.. Gửi lại chiều xưa dịu nắng Gửi lại Hồ Tây chờ mong
Có một mầu sen tươi hồng Vẫn ngọt đằm trong nỗi nhớ Có một chuyện xưa dang dở Mãi còn hoài thương hoài thương..
THƠ HỌA CỦA BẠN BÈ
Nỡ sao em Ngắt cành sen nhỏ? Để sen buồn ngày ấy chia hai Trăng đơn côi.. Trăng còn một nửa Biết thắt lòng câu hát dỗi hờn ai?
Nỡ sao em... Tay ngắt cành hoa dại Rồi buồn lòng lại thương nhớ vấn vương Gió yêu cây, mất một bạn đường Mưa nhẹ hạt Thương cây nhiều lắm!
Nỡ sao em... Khúc hát đang hay! Lên giai điệu, bỗng dưng tắt ngấm Lạc cung đàn, lời ca không còn thấm Nốt nhạc buồn lặng trong tiếng mưa đêm
Nỡ sao em để nỗi nhớ thật êm Rồi bỗng thành nỗi đau dầm thấm Chiều nhẹ rơi... Chiều Phôi pha nắng.. Đã xa rồi...em nỡ sao em? SONG NGỮ Em vẫn nhớ chiều Hồ Tây thưở ấy Nụ sen hồng iu ấp những bàn tay Gió ngọt lành hương mùa hạ nồng say Trang sách học trò tinh khôi tà áo trắng.. . Em vẫn nhớ chiều đầm sen dịu nắng Mắt ai cười..xanh lắm sóng Hồ Tây Đàn sâm cầm nghiêng cánh nhỏ vội bay Lời hẹn học trò ngọt ngào hương sen thắm.. . Em vẫn nhớ..người xa rồi..xa lắm Mùa sen chờ..nhạt nắng những chiều xa Nụ hồng xưa trong kí ức nhạt nhòa Còn vương mãi lời hẹn thề áo trắng.. . Em vẫn thầm mong một chiều vàng nắng Một người về..sen lại thắm Hồ Tây...
CHU NGỌC
Anh về đây sao dạ cứ bâng khuâng Nghe em kể chuyện sen hồng năm xưa Những âm vang của ngày nắng ngày mưa Sương chiều sương sớm tóc vừa hết xanh
Dặm trường ba mươi năm lẽ qua nhanh Chất lên kĩ niệm một đời cho nhau Áo trắng ngày xưa cũng đã nhạt màu Tóc sương điểm bạc nghe hanh hao buồn
Anh về đây .. Hồ Tây ...mảnh trăng buông Trong áng thơ trôi giữa chiều tư lự Áo trắng ngày xưa trở thành quá khứ Theo bóng hoàng hôn tim tím mây trời
Gặp lại em khi nửa giấc mơ vơi Khép mi mắt để đời thêm ảo giác Chút bình yên để tim đừng xao xác Nhặt mùa thương đã trôi giạt không về ...!
SONG NGỮ
Ngày ấy như vừa hôm qua Hồ Tây một chiều nhạt nắng Bên nhau mình ngồi im lặng Hương sen tỏa ngát dịu êm
Nhẹ nhàng anh cầm tay em Cùng nhau ngắm nhìn mây, nước... Xốn xang bao niềm mơ ước... Mà nay ngày ấy... xa rồi
VƯƠNG QUANG TRUNG
Ngày ấy mười tám tuổi mơ Hương sen ấp nụ vần thơ yêu tình .Chùm chím môi cánh hoa xinh Bên đầm sen nở thắm tình hương quê.
TRẦN MINH LÊ Ngày ấy bây giờ đâu nhỉ Hay trong cổ tích mất rồi? Và đâu bạn hiền tri kỉ Bây giờ xa xôi xa xôi... ... Hồ Tây những chiều dịu nắng Bạn đi đâu mãi không về Ghế lạnh bên bờ Quảng Bá Để buồn mình tôi, mình tôi... NAM PHONG NHƯ TOẠI
Hà Nội bốn mùa hoa nở Quanh năm khoe sắc tỏa hương Bài thơ đong đầy xúc cảm Đọc rồi vương vấn vấn vương
FRIEND OF ALL
Mộng mơ hình bóng quê nhà Nhìn sen bung nở thiệt mà nhớ-nhau! Ngọc ơi hạ vẫn dạt dào Sen xưa vẫn đó một màu nguyên sơ
HẠ DUYÊN PHAN
Ngày ấy mình bên nhau Chiều Hồ Tây bát ngát Sen hồng hương lãng đãng Theo ta về phố xa
Dẫu ngày ấy đã xa Chều Hồ Tây gió lộng Sen vẫn thắm sắc hồng Mà người xưa nay đâu ?
NỮ THẦN MẶT TRỜI
Có một mùa sen đã xa Mà trong cõi lòng vẫn nhớ Những ngày mùa sen không vỡ Hồ Tây nước trong xanh trong
Có một mùa sen trông mong Người về lượm từng chiếc lá Hít hà mùi thơm chưa lạ Như là mùi tóc ngày xưa THU NGUYỄN
Anh gửi cho em sắc đỏ chảy trong tim Bao năm tháng vẫn một màu như thế Dù đã chia xa nơi chân trời góc bể Vẫn nhớ nụ cười, áo trắng em bay... VŨ NGUYỄN Có hai người gần Hồ Tây Ngày xưa yêu nhau say đắm Liên hoa sắc hồng cùng ngắm Mơ sao vôi thắm lá trầu...
Thuở ấy đến nay.. rất lâu Mái đầu vương nhiều sương khói Con tim vẫn như thầm gọi Nhớ hoài mùa sen...mùa sen. NGUYỄN ĐỊNH
Lâu lắm không về thăm lại bến sông xưa Tìm lại bờ tre chiều hè nghiêng bóng mát Tìm lại cánh cò lả mềm trong câu hát Mặt nước chiều loang tím sắc hoàng hôn.. Lâu lắm không về bước lại vệt đường trơn Cô bé ngày xưa gánh nước về..sóng sánh Bàn chân trần, đôi vai gầy mỏng mảnh Thùng nước đầy.. nghiêng ánh mắt nhìn theo.. Lâu lắm không về nghe màu nắng thầm reo Trên vàng thắm bờ sông mùa hoa cải Dìu dịu chiều đông, cánh bướm nào mê mải Bay dập dờn trong gió bấc hanh hao.. Lâu lắm xa rồi..bến cũ vẫn nao nao Trong nỗi nhớ niềm thương người xa xứ Sóng nước chiều xưa ru ngọt đằm giấc ngủ Cánh cò mềm vương trắng nỗi cô liêu.. Em sang đò..không thể mang theo Những ngọt đắng của một thời yêu dấu Hoa vẫn nở vàng..bướm trắng còn về đậu? Dòng sông chiều còn vương tím hoàng hôn..?
THƠ HỌA CỦA BẠN BÈ Bến xưa còn đó trong chiều vàng nắng hạ
Chờ đón đợi em người con gái ngày nao Nắng chiều vương vương trên mặt sóng xôn xao
Đã lâu lắm rồi em không về thăm nhỉ ... TRẦN MINH LÊ
HOÀNG LÂM TÔ
Ngỡ sang đò em mang theo tất cả Trái tim yêu và nửa mảnh hồn ta Cuốn theo em nửa mảnh trăng ngà Nên lâu lắm đời ta còn một nửa SONG ANH
Lâu lắm rồi chưa về thăm gốc khế Nơi ngày xanh tay khệ nệ chùm chen Bến sông quen vẫn nước lớn nước ròng Vẫn bên bồi và bên lở mênh mông
Lâu lắm rồi chưa về lại ruộng đồng Bỏ chân xuống đạp thơm nồng gốc rạ Giọt mồ hôi cũng chưa lần rơi vã Như mẹ cha bạc tóc tưới ngọc ngà
Lâu lắm rồi đường mới quấn chân ta Cánh diều bay đưa xa thời thơ ấu Phút miên man chập vào lời tự ngẫu Hẹn một ngày ta về đậu...bến xưa... NGÔ HÀ BĂNG
Lâu lắm rồi chưa trở lại quê hương Nhớ mảnh vườn ,anh em...chơi trốn kiếm Cây mảng cầu,năm đầu ra trái chiến Đàn kiến vàng canh giữ thật là nghiêm...
Em ẩn nấp anh là kẻ đi tìm Rồi bất cẩn bị kiến vàng cắn mắt...
Lâu lắm rồi chưa về thăm con rạch Ở sau nhà anh tắm mát mỗi ngày Bìm bịp kêu , nước ròng cạn hay đầy Để chú nhóc tìm câu dây, cắm cá
Lâu lắm rồi ta quên mùi rơm rạ Mùa gặt xong mặc sức trẻ nô đùa Nhớ ngày xưa anh cố tật ngủ nghè Chun đống rạ rồi ngủ mê...me đi kiếm.
Đã lâu lắm...và xưa rồi nghe diễm Xa quê hương ,xa cả tuổi thơ ngây Đọc thơ em và hình ảnh nơi này Ôi , nhớ quá mái nhà xưa...chốn cũ.. HAI LÚA
Em còn đó chờ người về thăm lại ? Dù muộn màng lấp cát bụi thời gian Vẫn ánh mắt như xưa thời con gái ? Vài nếp nhăn cũng chưa đổi ngỡ ngàng
Em còn đó len len mùi tóc gió ? Nét dịu dàng đâu hẳn đã phai nhanh Vẫn như xưa hiền lành câu ăn nói ? Chân chất quê mùa đau xót mong manh!
Dù đời có hằn lên nhiều vết rạn Vẫn là em thuần khiết có phải không ? Mãi là em thơ ngây người năm ấy Chút nắng bình minh ửng trước gió đông
Ai có về chiều nay trời mây tím Bên dòng sông le lói nắng hoàng hôn Bên kia sông chạnh lòng cô em gái Xa cách bao năm đọng nét tủi hờn ...?! SONG NGỮ
Mùa hạ thầm thì sắc tím bằng lăng
Hoa phượng cháy cả một trời khao khát
Tiếng ve gọi một mùa xưa bỏng rát
Một dáng hình vời vợi cuối trời xa..
Trên những nẻo đường viễn xứ anh qua
Có khi nào chợt gặp bằng lăng tím
Có khi nào chợt thương một chiều hè bịn rịn
Hoa tím nhòe trong thổn thức biệt ly...
Mùa hạ về..thương lắm một người đi
Em gửi theo những bước đường viễn xứ
Màu tím mong manh ru dịu dàng giấc ngủ
Màu tím buồn vời vợi nỗi chờ mong..
Chẳng biết người xưa dấu gì ở nơi này
Mà Hòn Dấu trở thành tên đảo nhỏ
Đảo Dấu xinh xinh giữa ngàn trùng sóng vỗ
Chiều tím ngọt ngào trên cánh hải âu nghiêng!
Những gốc si già bên đền cổ linh thiêng
Nhắc em nhớ chuyện ngày xưa..giặc giã
Đất nước mình đây, từng gốc cây nhành lá
Nhuộm thắm máu đào, ghi dấu chiến công
Ngọn hải đăng trong chiều vắng mênh mông
Bao đời chờ mong những cánh buồm trở lại
Để người xa giữa hành trình mê mải
Vẫn ấm lòng một bờ bến chờ trông
Giữa ngàn trùng xa em bỗng nhớ về anh
Con thuyền giấy ..dòng sông thời thơ bé
Giờ đã về đâu giữa cuộc đời dâu bể
Những con thuyền xa mãi bến bờ xưa..
Mấy chục năm rồi..biết mấy nắng mưa
Giờ em hiểu những điều không thể nói
Giờ em hiểu vì sao giữa ngàn trùng vời vợi
Nhưng con tàu tha thiết nhớ hải đăng
Em mang theo về da diết sắc biển xanh
Mang nỗi nhớ con thuyền xưa..thơ ấu
Và gửi lại đây, thân thương chiều đảo Dấu
Màu tím u hoài trên cánh hải âu nghiêng !
THƠ HỌA CỦA BẠN BÈ
Những chuyện đổi đời tự thuở xưa Chiều nơi xa đó gió mưa mùa Lạnh hồn viễn xứ đêm tìm lửa Hâm đời cô lữ những mùa mưa
Bái thơ em kể một kiếp đời Chiều thương Đảo Dấu lạnh chơi vơi Nhớ dòng sông nhỏ tình ngồi đợi Nước lớn nước ròng thả mơ trôi
Anh kể em nghe chuyện đời người Chòng chành sóng vỗ giọt lệ rơi Vẫn như chưa đủ lòng biển mặn Pha chút tình nhau cũng tuyệt vời
Em kể anh nghe khung trời nhớ Hồn nhiên chưa biết cạm bẩy đời Áo mơ còn vá thương còn tiếc Ôm mộng ngàn năm ủ giọt rời
Em kể anh nghe chiều ly biệt Người đi bỏ lại nắng sân trường Ráng chiều màu đỏ như màu máu Chảy giọt tim em ướt đoạn trường
Em kể anh nghe chuyện tình nhớ Con thuyền thơ ấu những dòng mơ Và gửi lại đây màu sương khói Là biết ngàn năm vẫn đợi chờ...
Ta gửi lại làng quê trong veo thời thơ ấu
Cánh diều nào mê mải phía trời xa
Gót chân nhỏ theo dòng đời chảy mãi
Áo trắng còn vương nét tím tuổi học trò
Ta gửi lại dòng xưa thao thiết chảy
Những lặng thầm trong vị ngọt phù sa
Bến bờ cũ, hoa cải vàng mùa cũ
Mãi nồng nàn, mãi day dứt lòng ta..
Ta gửi lại cành xưa hương ổi chín
Gió vườn khuya mo cau rụng sân nhà
Gửi lại chiều mưa nao lòng xoan nở tím
Lối nhỏ anh về đằm thắm một màu hoa
Ta gửi lại những ngày xưa run rẩy
Giọt lệ nào vương trên áo người đi
Gửi lại cho anh những dỗi hờn thưở ấy
Dẫu xa rồi ..vẫn đắng chát biệt ly
Ta gửi lại cho người tất cả
Một khoảng trời mãi ngọt dịu sắc hương
Gửi lại tuổi thơ thắm hồng hoa lá
Để lặng thầm ..mãi mãi..một lời thương..
Đào vẫn thắm hồng..Anh lại xa Khung cửa sổ mình em và hoa nắng Anh chẳng biết đâu, biết bao chiều xa vắng Có một người mong..khe khẽ tiếng bàn chân.. Anh chưa về hoa vẫn thắm chiều xuân Lá vẫn nhuộm xanh một thời hẹn ước Mùa vẫn đến..chẳng thể nào khác được Như chúng mình xa..xa lắm vẫn thương hoài
Hướng dẫn viết nhận xét:
- Gõ (hoặc copy rồi dán) ký tự thay thế ở bên phải biểu tượng cảm xúc vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn Enter).