Lại nghe tiếng lòng xao xuyến
Thao giang bến Đá một thời
Bồi hồi tiếng ai vọng lại
Quê hương yêu lắm người ơi!....
Ngô Đức Tâm
Ngô Đức Tâm
Chảy dịu dàng theo năm tháng
Cánh cò bên sông chớp trắng
Bay vào lời ru, lời ru..
Có một bến Đá chiều thu
Nao nao một lời hẹn ước
Bao năm rồi chưa đến được
Vẫn thầm thì ơi Thao giang..
Chu Ngọc
Dòng Thao chảy về Việt Trì
Hòa vào Hồng Hà em nhỉ
Rồi về Hà Thành nơi ấy
Gặp em cô giáo Ngọc Chu
Quê Bầm trời đã vào thu
Ngược dòng Thao giang em nhé
Để được trở về với mẹ
Bến Đá thân thương chờ em
"Sông Thao thêm một lần tôi tắm
Trả lờiXóaThêm một lần topoi đến để rồi đi
Gió cứ thổi trống không ngoài bãi vắng
Tôi nhìn em để không nói năng gì..''
''Tôi gửi lại đây cái buồn vô cớ
XóaVà đem về nỗi nhớ vu vơ
Xin chớ hỏi vì sao như vậy
Tôi vốn không rành mạch bao giờ.."
thơ hay quá
XóaThơ xướng thơ họa đều gợi nỗi niềm quê hương!
Trả lờiXóaQuê hương nếu ai không nhớ...anh nhỉ!
XóaMình thích cả 2 bài xướng họa. Yêu hình ảnh cánh cò bên sông!
Trả lờiXóaLâu lắm mới thấy bạn mình..
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaDòng Thao giang vẫn chảy
Trả lờiXóaBến Đá vẫn đó chờ
tình chỉ đẹp khi tình dang dở
lời hẹn xưa biết đến bao giờ.
Cho ta về miền xưa xanh nhung nhớ
XóaBến Đá hoàng hôn buông tím gọi mời
Cho ta về gửi lời xưa duyên nợ
Tóc phai chiều thương lắm hạ xưa ơi..